Thứ Hai, 24 tháng 5, 2010

Tuổi thơ kia ra đi cao ngạo thế

Tôi bắt đầu sợ cái giấc ngủ êm ái giả trá do thuốc an thần đem lại. Mỗi sáng thức dậy, tôi đã bắt đầu không thể nhớ mình đã mơ gì.
Tôi cũng bắt đầu sợ thời gian. Hôm qua nhìn status của bạn "Em thấy không tất cả đã xa rồi", tôi mới giật mình nhận ra mình sắp bước vào một thời đoạn khác của cuộc đời. Chỉ một tháng nữa thôi, tôi sẽ khác bây giờ nhiều lắm. Tôi sẽ chấm dứt cái cuộc đời sinh-viên mà tôi dự phần quá ít ỏi, bước hẳn vào cuộc đời nhàm chán thường tự huyễn bằng những tham vọng của một người-đã-trưởng-thành.
Tôi nhớ bạn bè tôi ở trường đại học - những bạn bè tôi may mắn có được dù đã sống quá thờ ơ với suốt đoạn đời này. Giờ sao tôi nhớ những ngày lang thang cùng nhau ở miệt vườn Bến Tre, những đêm thức thâu đêm đánh bài, những buổi nhậu nhẹt tán nhảm, những chầu cà phê nói chuyện vu vơ trong cái quán sặc mùi khói thuốc và nỗi chán chường... Rồi tụi mình sẽ tan đàn xẻ nghé thật sao?
Tuổi hăm hai sao nhiều chia ly vậy?