Cát tường trên bàn đã nở. Nhận ra đa số mình mua là hoa màu hồng, chỉ có một bông phớt tím.
Chiều nay đọc Thiên Long Bát Bộ đến đoạn Đoàn Dự bình hoa trà ở Mạn Đà Sơn Trang cho Vương Phu Nhân nghe, thật là thống khoái.
Ngữ Yên xuất hiện không như mình tưởng, dẫu quả là "ngữ tiếu yên nhiên, hòa ái khả thân" nhưng cái sự mê trai đến mụ mẫm (biểu huynh Mộ Dung Phục) của nàng làm cho mình chán ngán ít nhiều. Nàng quả đúng là một dạng nữ nhi thường tình, tính cách không có gì đặc sắc, chỉ được mỗi cái ... đẹp và giỏi học thuộc lòng. Nhạt nhẽo cũng cỡ đó là Tiểu Long Nữ - nghiêm đẹp và buồn. Nhưng có lẽ mẫu nữ nhi như thế là được rồi, là ổn rồi (gái đẹp là được rồi, đòi gì nữa).
Đụng một cái là đánh là tát như Mộc Uyển Thanh ban đầu có thấy vui vui, nhưng ở lâu không ở được. Chung Linh lại càng nhạt nhẽo - có lẽ do tuổi nàng còn nhỏ - nhưng cùng độ tuổi đó mà so Chung Linh với Khúc Phi Yên của Tiếu Ngạo Giang Hồ thì quả nàng này vẫn còn kém xa. Khúc Phi Yên xuất hiện không quá ba chương rồi đi bán muối, nhưng mình mê cái sự hào liệt của nàng. Đàn bà nên tham vọng nhưng đừng tham lam, mà khổ nỗi Chỉ Nhược lại thuộc cái tuýp sau. Nói cho cùng thì mình mê Triệu Minh nhất. Biết cầm lên bỏ xuống rất chi là đúng lúc! Sống như nàng, chết quyết không hối tiếc. Thằng cha Vô Kỵ thiếu lập trường, gió chiều nào theo chiều nấy thế kia mà vớ phải nàng, kể như bỏ cả giang sơn lại sau lưng cũng không uổng. Còn loại gái mà mình thấy đáng sợ nhất? Chính là Hoàng Dung. Chỉ có Quách Tĩnh khù khờ mới dám lấy chị hai đó, chứ ai dám.
Jot down vài ý nghĩ vậy thôi, biết đâu sau này cần đến.