(tặng người đã cùng tôi qua hết những vùng hồ
và nẻo phố sương mù giăng ngày ấy)
nắng chói gắt như mùa hè vẫn thế
ta trốn mình trong căn phòng đóng tất cả các cửa
kéo tất cả các rèm
vẫn không thôi mộng mị về những ngày trôi-tựa-giấc-mơ
những buổi đêm đèn chong như thể đợi chờ
đợi ai chứ, ta cũng không rõ nữa
những chương sách viết còn dang dở
con trỏ chuột nháy buồn rầu trên mặt giấy phau phau
trên mặt bàn, bình hoa đủ màu
không héo tàn dẫu qua rất nhiều ngày buồn hơn chó cắn
chiếc ti vi lỏng cáp chiếu những thước phim im lặng
bộ loa mi ni rè rè phát bài ca rượu bồ công anh
cuốn sách yêu thích nằm yên như cơn mộng bất thành
ta đã đọc bao nhiêu lần, cớ sao cũng không thể nào xua đi cơn đau cũ?
em biết chứ hoa kim châm có thôi vàng khung trời tư lự
ta cũng chẳng thể nào thôi thương nhớ đâu em.
những bong bóng xà phòng chốc lạ chốc quen
trời nổi gió cho những tinh cầu cô đơn bay đi rồi vụn vỡ
em có giữ giùm ta những ảo tượng cầu vồng?
khi chiếc xe máy bò qua những đường đèo
ta chỉ còn thấy giấc mơ trải theo con đường xám mãi đi về trước mặt
ta không cần biết những bối rối, vô vọng, khó khăn, khúc mắc
chỉ biết yêu nụ hoa mua tím biếc bên đường
và những gốc thông nham nhở còn rỉ nhựa
hay hoa ngũ sắc rập rờn bên vệ cỏ nồng hương...
em đã nghĩ gì khi mình lướt cùng nhau trong đêm sương
bàn tay cóng mà trái tim hối hả
em có run không khi ôm người xa lạ
và nhận ra hơi ấm này mình đã dần quen
em có run không khi trong bóng sương lên
những người cũ trở về đau đáu quá
những người mình yêu không giữ được mình
những người yêu mình mà mình không giữ được
em có còn tiếc những ngày xa?
ta đã đau cùng em và những bóng hình qua
ta đã lau giọt nước mắt chưa phải rơi lần cuối
em cứ đau và ta còn mãi đợi...
khi mai lên, bao chuyện cũ qua rồi.