Lão già mù không còn ngồi thổi harmonica trên sân ga cũ
Góc cột điện bỗng nhiên trống vắng đến tê người
Giờ cũng đã chẳng còn người đưa đón.
Vết chân nào bặt dấu phía mùa thu
Chẳng còn điều gì trên sân ga cũ
Ngoài những đổi thay xa lạ đến rùng mình
Đồng xu nhỏ ấp trong bàn tay nhỏ
Biết lăn về nơi đâu?
Tiếng harmonica dại khờ đã bay theo lũ bồ công anh ấy
Dẫu biết mình rồi chẳng có mùa sau…
Một chiều mùa đông trên sân ga cũ
Cố giữ nước mắt không rơi chạm nhành hoa trắng muốt
Người xưa làm sao về được?
Khi em đã buông tay
Mà quên gửi theo một chiếc vé khứ hồi…
Lão già mù ngà say
Chân xiên quàng và đôi mắt đỏ hoe
Lang thang đi tìm chiếc kèn đánh mất.
Chiếc kèn nằm trong cỏ dại
Lặng câm
Nhưng lòng nó vẫn thì thào tấu khúc.